Thất bại tuy đau đớn, nhưng điều quan trọng là những gì xảy ra sau đó. Và Quang Hải sẽ đứng lên, tiếp tục chiến đấu. Dù trong nghịch cảnh, chàng trai bé nhỏ ấy vẫn không bao giờ từ bỏ để chúng ta được hy vọng.
Khi được hỏi tại sao ai cũng thích Quang Hải, những đứa trẻ ở Đường Nhạn hồn nhiên trả lời, vì anh ấy đá hay. Và cũng vì Quang Hải, chúng phát hiện ra rằng bóng đá còn tuyệt vời hơn chơi game, để không còn đối mặt với đòn roi sau mỗi lần trộm tiền ra quán net.
Chú lính chì dũng cảm
Quang Hải đã rất khôn ngoan khi chiếm lĩnh khoảng trống ngay trước vòng cấm địa Iran và chờ đợi cơ hội. Nó đã đến, khi hậu vệ đối phương mắc sai lầm sau tình huống căng ngang của Đoàn Văn Hậu, và bóng tìm đến đúng vị trí của anh.
Sau một nhịp khống chế, Quả bóng Vàng 2018 tung ra cú cứa lòng vào góc trái. Thủ môn của Iran đã đứng nhìn. Còn người hâm mộ Việt Nam đầu bật dậy, nín thở. Nhưng rồi tất cả lại buông mình xuống cùng với tiếng thở dài. Nó đã đi chệch khung thành.
Thoáng chút thất vọng, nhưng Quang Hải không để mình buồn lâu. Thay vì ôm đầu dằn vặt bản thân, anh quay người và tìm kiếm một cơ hội khác, dù đó đã là phút 89.
Suốt cả trận, Quang Hải đã chạy không ngừng để chống lại số phận và giành giật hy vọng, giống như vô số lần khác anh khoác lên mình chiếc áo đỏ. Cầu thủ bé loắt choắt với chiều cao 1m68, khá bất ngờ, lại là người tham gia nhiều pha tranh chấp nhất (14), thu hồi bóng nhiều nhất (9).
Trước những tòa tháp bên phía Iran, Quang Hải không hề nao núng, sẵn sàng ném mình vào những cuộc chiến tay đôi hay cố gắng len lỏi để tìm thấy chút không gian trước khung thành đội bạn. Lúc này anh đang chạy giữa các hậu vệ đối thủ, vào lúc khác lại đang thực hiện cú tắc bóng bên sân nhà. Ở kia và ở đó, dáng người loắt choắt ở khắp mọi nơi như một chú lính chì.
Và khi đội bóng nhận bàn thua, chính Quang Hải đã hét lên với các đồng đội, cố gắng khiến họ thôi ủ rũ và tiếp tục ngẩng cao đầu chiến đấu. Với anh, khi trọng tài còn chưa thổi hồi còi kết thúc có nghĩa vẫn còn cơ hội. Ngay cả khi những nỗ lực là vô vọng, chàng trai bé nhỏ ấy vẫn không bao giờ từ bỏ hy vọng.
” Để tao. tao phải là Quang Hải ”
Vài tiếng trước khi Quang Hải cùng các tuyển thủ Việt Nam bước ra Al-Nahyan, cũng có một trận đấu nảy lửa không kém. Và nó diễn ra ngay tại sân bóng trước nhà anh, tại thôn Đường Nhạn, cách UAE 6.500 cây số.
Trên khu đất mấp mô với những ngọn cỏ ngả màu trong trời đông giá, những chú bé chỉ chừng 9, 10 tuổi đang mải mê chạy theo quả bóng. Chúng không hề thấy lạnh, lao vào nhau quyết liệt, la hét ỏm tỏi như thể đây là một trận tranh Cúp. Mỗi đứa một kiểu trang phục. Đứa áo dài, đứa áo cộc, đứa màu cam, đứa màu nõn chuối, lại có đứa áo len, hoặc diện cả quần dài.
Điểm chung giữa chúng là tất cả đều nhận mình là… Quang Hải. Đó là lý do tất cả đều không muốn phòng ngự, mà chỉ chực lao lên phía trước để ghi bàn. Tất nhiên rồi. Vì Quang Hải là phải ghi bàn.
Thế nên tranh cãi đã nổ ra khi một đứa ngã ra còn những đứa khác la toáng lên, phạm lỗi. Không đứa nào chịu nhường đứa nào nhằm tranh quyền đá phạt. “Để tao, vì tao là Quang Hải”, một đứa nói. “Tại sao, trong khi tao có mái tóc như Quang Hải”, đứa khác nói. “Hôm rồi tao ghi bàn, tao mới là Quang Hải”, một đứa lại nói.
Phải rất lâu sau mọi chuyện mới được phân định, thông qua màn oẳn tù tì đầy cam go. Cậu bé chiến thắng, với vóc dáng nhỏ bé trong chiếc áo đỏ in hình Doraemon, thỏa mãn đứng trước trái bóng. Hít một hơi dài, không cần lấy đà tương tự người hùng trong trận chung kết U23 châu Á ở Thường Châu, cậu tung ra cú sút tầm thấp khá căng về bên trái. Nhưng nó đã bị chặn lại bởi cầu thủ phía bên kia.
Như Quang Hải, cậu bé lập tức quên ngay tình huống đó, lại lao vào tranh cướp để không bỏ lỡ một giây phút nào trên sân.
Giấc mơ tiếp nối
Sân bóng thôn Đường Nhạn xuất hiện 1 năm trước khi Quang Hải sinh ra. Bên cạnh tiếng ồn từ mỗi lần máy bay Nội Bài cất cánh, Hải còn lớn lên với những tiếng la hét phát ra từ những trận cầu nảy lửa trước nhà.
Rồi dần dần, cậu bắt đầu “nghiện” bóng. Quần thảo với nó cả ngày chưa đủ, còn ăn cơm cùng nó và khi đi ngủ, trong những giấc mơ, lại thấy mình là một cầu thủ lướt đi trên thảm cỏ xanh…
Hai mươi năm sau, cậu bé Quang Hải nay đã là một ngôi sao, niềm tự hào của bóng đá Việt Nam. Và thế chỗ anh trên sân bóng Đường Nhạn lại là những chú bé khác. Chúng cũng có niềm đam mê tương tự, và một giấc mơ tương tự. Nhưng giấc mơ của chúng cụ thể hơn: trở thành cầu thủ như Quang Hải.
Tại sao bọn em ai cũng thích Quang Hải, tôi hỏi. Chúng hồn nhiên trả lời, vì anh ấy đá hay. Cũng vì Quang Hải, chúng phát hiện ra rằng bóng đá còn tuyệt vời hơn chơi game, để không còn đối mặt với đòn roi sau mỗi lần trộm tiền ra quán net.
Và còn một lý do khác, tuy không nói ra, nhưng dáng vẻ kiêu hãnh của đám trẻ đã tố cáo điều đó: Quang Hải là người của thôn Đường Nhạn, giống như chúng.
Từ lúc chúng tôi còn đang bối rối giữa quá nhiều ngã rẽ trên đường tới nhà Quang Hải, những cậu bé đã vây kín ô tô và tranh nhau nói, chỉ để chứng tỏ chúng biết chính xác ngôi nhà của thần tượng hơn bất kỳ ai.
Một đứa, sau khi mô tả chán chê, không cần đợi chúng tôi gật đầu, đã xung phong chạy bộ… trước ô tô để chỉ đường. Và dáng bộ của nó thật thỏa mãn khi biết rằng những người khách lạ đã đến đúng nơi, sau đó tự thưởng cho mình bằng việc ngó nhìn những tấm ảnh thấp thoáng của Quang Hải ở giải Nhi Đồng, ở Thường Châu, hay ở AFF Cup 2018, từ bên ngoài.
Ngày mai sẽ là một ngày khác
Không chỉ những đứa trẻ ở Đường Nhạn. Trong buổi chiều thứ Bảy còn có rất đông những cô bé, cậu bé mặc áo đỏ sao vàng, ngồi chật ních 2 chiếc xe cải tiến gắn vào xe máy, trải qua hành trình dài 7km từ Mai Đình, Sóc Sơn để tới nhà Quang Hải. Chúng được cổ vũ bởi trống và kèn liên tục hét lên: Quang Hải, Quang Hải, Quang Hải!
Và những gương mặt sẽ sáng ngời lên khi được vào trong nhà, ngắm nghía bộ huy chương đồ sộ, các danh hiệu cùng giải thưởng mà thần tượng của chúng đã giành được. Để rồi lúc trở về, chúng chắc chắn sẽ kể lại một cách say sưa, rằng đã “ở gần” Quang Hải hơn bao giờ, trước khi dán mắt vào màn hình dõi theo bước chạy của thần tượng, ở đâu đó mãi tận UAE.
Tôi chắc rằng sẽ có một vài cậu bé bật khóc vì Việt Nam thua trận và Quang Hải không thể ghi bàn, bởi đã chứng kiến những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của không ít đứa trẻ khi chứng kiến Quang Hải cùng đồng đội gục xuống dưới tuyết trắng trên đất Thường Châu.
Tôi cũng biết rằng chúng sẽ không buồn lâu. Bởi vị anh hùng bé nhỏ của chúng không khi nào đắm chìm trong thất bại.
Quang Hải ghét thất bại hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Ngôi sao 21 tuổi vào sân và miệt mài kiếm tìm chiến thắng. Nhưng nếu điều đó xảy ra, anh sẽ không nản lòng hay gục ngã. Mà sẽ đứng dậy để tiếp tục chiến đấu, và tin tưởng thắng lợi sẽ đến.
Vậy nên Quang Hải không bao giờ khiến những đứa trẻ, và cả chúng ta, thất vọng. Anh là biểu tượng của sự lạc quan, tinh thần quật khởi và hào khí người Việt, sẵn sàng thách thức nghịch cảnh để mãi vươn lên.
Vào hôm sau, đám nhóc ở Đường Nhạn sẽ lại kéo nhau ra sân bóng, lại tranh cãi và lại chứng minh chúng là phiên bản xịn nhất của Quang Hải mà không mảy may nhớ về 90 phút ở Al-Nahyan. Cuộc sống vẫn tiếp diễn và thần tượng dạy chúng rằng, hãy luôn hướng về phía trước.
Và ngày mai sẽ là một ngày khác, với những điều tuyệt vời khác.
Như Quỳnh ATPSOFTWARE- Nguồn Trí Thức Trẻ