Đội tuyển Việt Nam có thể có điểm trước Iran ở lượt đấu thứ 2 Asian Cup 2019 hay không? Đó là câu hỏi suốt hơn 3 ngày nay kể từ sau trận thua Iraq. Không nhiều người tin vào chuyện đấy, nhưng hãy nhớ câu nói của HLV Park Hang-seo “Không bao giờ được cúi đầu!”.
Những ngày đầu năm 2019, chưa khi nào đội tuyển dưới thời HLV Park Hang-seo chịu cảm giác này, cảm giác của việc không mấy ai tin họ sẽ giành chiến thắng, không mấy ai tin họ làm nên một điều kỳ diệu như những điều diệu kỳ đã làm trong suốt năm 2018.
Những đối thủ hàng đầu châu Á quá mạnh khiến hầu hết tất cả đều có cảm giác như thế. Iran là top 4 đội mạnh nhất giải được đánh giá là ứng viên vô địch cùng Nhật Bản, Hàn Quốc và Australia. World Cup 2018 vừa qua họ nằm cùng bảng hai ông lớn Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha và khiến cả hai chật vật. Nếu là Iran của U23 châu Á, của ASIAD, có lẽ niềm tin sẽ khác nhưng đây là đội tuyển quốc gia (ĐTQG), đặc biệt sau những gì họ đã làm ở trận mở màn Asian Cup 2019, đánh bại Yemen 5-0.
Người viết đang được trải nghiệm bầu không khí từ UAE, dạo quanh phòng báo chí ở SVĐ Al Nahyan, nơi tổ chức trận đấu Việt Nam – Iran, bạn có thể chỉ nghe được những điều không mấy vui vẻ. Hỏi Saeed Akbari, một phóng viên Iran về cơ hội của đội tuyển Việt Nam, anh chỉ nói: “Việt Nam chưa thể ở cùng đẳng cấp với Iran”. Hỏi Ryan Turner, phóng viên người Australia, anh trả lời: “Thật khó cho Việt Nam”. Hỏi các phóng viên Việt Nam, hầu hết nghĩ nhiều hơn đến một kết quả hòa nhưng là hòa trong nỗ lực, chiến thắng có hơi hướng của bông đùa hơn là niềm tin.
Từ ngày sử dụng dịch vụ taxi ở UAE, không dưới một lần những người Việt Nam như chúng tôi nhận lại sự ngạc nhiên của những tài xế về việc Việt Nam sẽ phải đối đầu với Iran. Họ đều có cùng sắc mặt, đều có chung suy nghĩ, có người bật lên tiếng cười, không phải chê bai mà như biểu lộ rõ hơn về lằn ranh đẳng cấp giữa Iran và Việt Nam trong tâm trí họ. Ở UAE, nhắc đến Iran, đó mới là “vị vua của Tây Á” lúc này, còn Việt Nam vẫn là những người vô danh, kể cả sau trận đấu được xem là hay trước Iraq.
Không khí ấy cũng được phản ánh trên các diễn đàn bóng đá của Việt Nam. Người hâm mộ cảm thấy lo lắng, có chút “sợ” trước những câu trả lời lạnh lùng của HLV trưởng đội tuyển Iran, ông Carlos Queiroz. Họ nhìn hình ảnh đội tuyển Iran và lo lắng cho các tuyển thủ Việt Nam về chênh lệch chiều cao thể hình, thứ Iran là số 1 ở giải đấu. Những người lạc quan nhất nay khiêm tốn hơn, họ mong hòa hoặc thua với tỷ số tối thiểu. Sau rất lâu, mới thấy người Việt Nam đang lo lắng thất bại đến vậy.
Đến đội tuyển Việt Nam, Quế Ngọc Hải nhắn tin cho cựu danh thủ Đặng Phương Nam với đại ý chưa khi nào anh và đồng đội chịu áp lực lớn đến thế trên sân ở trận đấu với Iraq. Cầu thủ hay nhất của đội tuyển, Nguyễn Quang Hải, thì tự nhận phải làm quen với không khí ở Asian Cup, không phải là thứ không khí khô nóng đậm tính sa mạc ở UAE, mà là cảm giác về trình độ ở giải đấu hàng đầu châu lục.
Thế nhưng, khi bước ra sân, các học trò của HLV Park Hang-seo sẽ chạy với đôi chân không sợ hãi, chạy với quyết tâm như suốt 1 năm qua họ vẫn thế, từ Trung Quốc tuyết trắng đến vùng cận xích đạo nắng rát Indonesia. Tinh thần ấy đã được thể hiện ở trận đấu mở màn gặp Iraq và dù thất bại, những chàng trai áo đỏ không bao giờ cúi đầu, nhất định không bao giờ cúi đầu!
Hiện tại thật khắc nghiệt, còn quá khứ từng rất hào hùng với bóng đá Việt Nam. Ký ức ASIAD Incheon 2014 lại ùa về, ngày mà những Quế Ngọc Hải, Nguyễn Huy Hùng giúp Olympic Việt Nam đánh gục Iran với tỷ số 4-1 bằng thứ bóng đá phản công mang tốc độ của một chiếc xe đua công thức 1. Địa chấn xảy ra trước nền bóng đá hơn chúng ta gần 100 bậc khi ấy. Trận đấu ấy cũng là tiền đề mở ra tấm vé lọt vào vòng 1/8 tại ASIAD cho Olympic Việt Nam. Ký ức ấy sẽ là động lực cho đội tuyển hiện tại.
Đội tuyển Olympic dưới thời HLV Miura ngày ấy rất giống ĐTQG lúc này ở việc họ đều không được kỳ vọng quá nhiều nhưng cách tiếp cận và thứ bóng đá phản công đạt đến độ chính xác gần như hoàn hảo khi ấy đã tạo nên một trong những trận đấu hay nhất của bóng đá Việt Nam trước người Tây Á.
Lúc này, chính các thành viên trong đội là những người giàu niềm tin nhất. Họ có thể thua nhưng hãy thua như trước Iraq. Nhưng đấy là kịch bản tệ nhất, hướng đến có điểm mới là mục tiêu đầu tiên xuất hiện trong đầu những chàng trai ở đội tuyển trẻ nhất Asian Cup năm nay. Sợ hãi không nằm trong từ điển của HLV Park Hang-seo để cuối trận có thể rời sân với cái đầu ngẩng cao vì đã làm hết sức.
Iran rất mạnh nhưng Việt Nam vẫn còn mục tiêu riêng. Iran là “hoàng tử Ba Tư”, là “vua Tây Á”, còn Việt Nam cũng đang là “nhà vua của Đông Nam Á” đấy thôi. Cái uy của bậc quân vương không cho phép bất cứ ai cúi đầu trước trận đấu với Iran. Hãy để khi quốc ca cất lên, tay phải đặt lên ngực và ngân vang ca từ, đó là lúc các cầu thủ, các CĐV và những người Việt Nam khác cảm nhận được niềm tự hào và tinh thần chiến đấu đang chảy tràn trong cơ thể trước trận đấu lớn.
Như Quỳnh ATPSOFTWAR- Nguồn Kênh 14