Sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng tuổi thơ của anh lại có nhiều điểm khác thường so với những đứa trẻ cùng lứa. Là con vợ lẽ song cậu bé Huỳnh Minh Hưng rất được gia đình cưng chiều.
Tuổi thơ không bình yên
Tâm sự với báo giới và bạn bè, Đàm Vĩnh Hưng kể: “Trước khi lấy mẹ tôi, bố tôi đã có một đời vợ và mấy đứa con gái. Nhưng vì người vợ trước không thể sinh cho ông một người con trai, nên gia đình nội đã cưới mẹ tôi về làm lẽ cho ba tôi. Tôi là con trai đầu lòng, cũng là con trai duy nhất trong nhà, là niềm hạnh phúc và mong đợi của ba mẹ và cả nhà bên nội. Chính vì thế, tôi được cả gia đình nâng niu, yêu chiều và đặt vào không biết bao nhiêu kỳ vọng. Tuổi thơ của tôi đã trôi qua những năm tháng đầu vô cùng êm ả và bằng phẳng. Sau tôi, mẹ tôi còn đẻ được 3 em gái nữa, nhưng 2 đứa em tôi đã không may bị ốm mà qua đời sớm. Bố mẹ càng dồn hết tình yêu thương vào hai anh em tôi”.
Song biến cố gia đình xảy ra dồn dập khiến tuổi thơ của Đàm Vĩnh Hưng đã mất đi sự êm đềm vốn có. Trong kí ức, Đàm Vĩnh Hưng luôn nhớ tới hình ảnh tài sản trong gia đình lần lượt đội nón ra đi, và cuối cùng, ngay cả căn nhà để ở cũng chẳng thể giữ được. Cái cảm giác nhìn ba mẹ ngậm ngùi ôm đống đồ bước ra khỏi chính ngôi nhà của mình là cái cảm giác mà Đàm Vĩnh Hưng tâm sự anh suốt đời sẽ chẳng bao giờ quên. Khi đó, dù chỉ là một đứa trẻ, anh cũng chẳng tránh khỏi cảm giác tê tái và nghẹn ngào.
Ngày đó, Đàm Vĩnh Hưng chỉ là một cậu nhóc hiền lành, ngờ nghệch. Sau những biến cố, thăng trầm của gia đình, Đàm Vĩnh Hưng được bố mẹ gửi vào tu viện để theo học từ khi còn rất nhỏ. Ở tu viện, Đàm Vĩnh Hưng bắt đầu hát những ca khúc đầu tiên của cuộc đời trong giàn thánh ca. Lúc đó, Hưng là ca viên nhỏ tuổi nhất trong ca đoàn của tu viện. Đây có thể coi là những bước đi đầu tiên của Đàm Vĩnh Hưng trong sự nghiệp ca hát, ươm mầm cho những khát khao và ước mơ bền bỉ của ca sĩ họ Đàm sau này.
Rời khỏi tu viện trở về nhà ông bà ngoại năm lớp 6, niềm mê hát đã ăn sâu vào con người Hưng. Mỗi khi được nghỉ hè ngày nào Hưng cũng đạp xe từ nhà lên sân khấu 70 Phú Nhuận để nghe các thần tượng Bảo Yến, Nhã Phương, Mỹ Lan, Ngọc Bích, Thái Châu, Ngọc Yến…biểu diễn. Mê hát mãnh liệt đến mức dù trời mưa, Hưng cũng không bỏ buổi nào, nghe đến mức thuộc lòng các ca khúc, có thể hát nhưng chỉ thích đi một mình để tránh bị phân tán tư tưởng, nên thời gian đầu, nhiều người nhìn Đàm Vĩnh Hưng như vật thể lạ. Dần dần, những người coi rạp riết rồi cũng quen với sự có mặt của Hưng, coi Hưng là một kẻ “lạ đời” quen thuộc.
Đàm Vĩnh Hưng tâm sự mình mê hát đến nỗi quên ăn quên ngủ, đến mức người như một con cò hường, ốm nheo ốm nhách. Rồi cứ tối đến là tụ tập mấy đứa nhỏ bạn cùng xóm lại, ra trước đường đàn hát tới khuya. Anh tâm sự: “Tôi còn nhớ trước hẻm nhà ông bà là nội tập trung những hàng bán nho nhỏ. Ở đó có một gánh cháo huyết và người con gái của bác bán hàng tên Khánh Ly đã đàn và tập cho tôi những ca khúc đầu tiên, đó là bài Mặt trời bé con và Cám ơn mùa thu. Tôi đem bài Mặt trời bé con vào trường hát, thật bất ngờ tôi được học sinh và giáo viên hoan nghênh nhiệt liệt. Tôi bắt đầu là sự chú ý của mọi người trong trường, các anh chị lớp trên hay gọi tôi là “mặt trời bé con”. Tôi vui mừng đem kể chuyện cho mẹ, và dĩ nhiên ngoài mẹ thì người chia vui nhiều nhất chính là chị Khánh Ly bán cháo”. Sự khích lệ đầu tiên đó khiến anh ngày càng say mê hát hơn. Những chương trình văn nghệ ở trường cấp 3, ở Sở giáo dục thành phố chính là những sân khấu đầu tiên trong sự nghiệp âm nhạc. Năm thứ hai của trường cấp III, Đàm Vĩnh Hưng đã trở thành một “hiện tượng”, thành “ngôi sao” của sân khấu cấp trường với bài hit Cô bé u sầu. Trở thành “thần tượng” của nhiều nữ sinh trong trường, đó là những dư vị ngọt ngào đầu tiên của “sự nổi tiếng” mà Đãm Vĩnh Hưng đã nếm trải.
Đến cuối những năm học cấp III, hoàn cảnh kinh tế gia đình Đàm Vĩnh Hưng hoàn toàn suy sụp. Nhưng vì thương cậu con trai duy nhất, thấy con đam mê hát nên dù đang nợ nần chồng chất, dù bị chủ nợ ngày đêm đến chì triết, hành hạ đủ kiểu, mẹ của Đàm Vĩnh Hưng vẫn nghiến răng lấy tiền may cho anh một bộ đồ trắng để đi diễn. Sau này khi đã có trong tay cả tủ đồ quần áo hiệu, Đàm Vĩnh Hưng vẫn không bao giờ quên bộ đồ mà mẹ anh đã may cho mình với tất cả tình yêu thương và sự hi sinh đó. Biết được sự hi sinh của mẹ, thương mẹ vô hạn, nên những đồng tiền đầu tiên Đàm Vĩnh Hưng kiếm được khi đi hát cho sở giáo dục, anh đã mang về đưa hết cho mẹ: “Khi cầm trên tay những đồng tiền đó của tôi, mẹ tôi đã òa khóc. Đó là số tiền đầu tiên do chính tay tôi làm ra mang về cho bà. Có thể số tiền không nhiều nhưng cái ý nghĩ con trai mình đã lớn, đã trưởng thành khiến mẹ tôi cảm động”. Mẹ vẫn luôn là người có vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời Đàm Vĩnh Hưng, là người sẵn sàng hi sinh cả mạng sống để mong sao con mình có thể có được hạnh phúc. Đàm Vĩnh Hưng tâm sự, ngay cả trong lúc hàn cơ nhất, dù có đổi mẹ mình lấy một ngôi nhà chất đầy vàng, anh cũng không bao giờ đánh đổi, và anh cũng sẵn sàng đánh đổi tất cả để được ở bên cạnh người mẹ hiền của mình vĩnh viễn.
Cuộc sống khó khăn của gia đình khiến Hưng phải bước chân vào kiếm sống. Đã có thời, Đàm Vĩnh Hưng chỉ là anh thợ phụ trong quán cắt tóc, ngày ngày phải đối mặt với đủ thứ mùi hóa chất, thuốc nhuộm, với những cái đầu xanh xanh đỏ đỏ. Đã có thời, Đàm Vĩnh Hưng chỉ đứng cho thợ chính sai vặt, cốt mong sao học lỏm được đôi chút bí quyết làm nghề. Ngày ấy số tiền mà Đàm Vĩnh Hưng kiếm được chỉ đủ để chi trả cho nhu cầu tối thiểu của cuộc sống ngày thường, chứ không giúp anh giải quyết những khó khăn chồng chất đang đè nặng lên cả gia đình. Song không thể vì thế mà niềm đam mê ca hát trong con người Đàm Vĩnh Hưng bị lụi tàn. Bởi cứ như là từ khi sinh ra, số phận dã cho Đàm Vĩnh Hưng biết con đường duy nhất của mình là âm nhạc, là kiên trì bền bỉ vượt qua mọi khó khăn để trở thành một ngôi sao.
Điệp khúc thi trượt, tiếp tục thi và không ngừng hi vọng
Ngay từ khi còn là một anh thợ cắt tóc, Đàm Vĩnh Hưng đã mơ ước một ngày nào đó mình sẽ trở thành một ngôi sao tronh showbiz Việt. Những lúc tiệm cắt tóc vắng khách, Đàm Vĩnh Hưng vẫn một mình đứng trước gương, tưởng tượng mình là một ngôi sao lớn còn phía trước là hàng nghìn khán giả. Lúc đó, Đàm Vĩnh Hưng đã nghĩ rằng, chỉ có cách tham gia các cuộc thi anh mới có thể thay đổi được số phận của mình, mới có thể đến gần giấc mơ và mục tiêu cả đời mình. Chính vì thế, con đường Đàm Vĩnh Hưng đã chọn là tham dự những cuộc thi hát lớn nhỏ trong thành phố. Một mình đi thi lại thiếu kinh nghiệm, anh đã gặp không ít những thất bại.
Đến tận bây giờ, có lẽ chính Đàm Vĩnh Hưng cũng không nhớ mình đã từng trải qua bao nhiêu cuộc thi lớn nhỏ. Mỗi lần nghe ở chỗ nào tổ chức cuộc thi hát nào đó, Đàm Vĩnh Hưng cũng đăng ký tham gia. Năm nào cuộc thi Tiếng hát truyền hình được tổ chức, năm đó đều có tên Đàm Vĩnh Hưng trong danh sách dự thi, nhưng có thể với một cái tên khác. Chuyên gia đi thi và chuyên gia trượt nên Đàm Vĩnh Hưng tìm mọi cách để lấy may trong lần thi sau, từ việc đổi tên, đảo tên, đổi nghệ danh. Vẫn không ai biêt đến tên tuổi Đàm Vĩnh Hưng, không một ai biết anh đã tham gia đến 8 cuộc thi Tiếng hát truyền hình, vì chưa có khi nào Đàm Vĩnh Hưng có cơ hội lọt vào bán kết. Thế nhưng khao khát trở thành ca sĩ khiến Đàm Vĩnh Hưng chưa bao giờ nguôi hi vọng: “Những lần thi Tiếng hát truyền hình tôi luôn chú ý những người đậu thường hát loại nhạc nào để năm sau tôi thi tiếp. Nhưng thi hoài rớt hoài, Chẳng ai biết và tôi cũng chẳng dám cho ai biết. Tự tôi đi thi, tự nếm mùi thất bại, rồi tự ra về một mình”. Mê hát đã ngấm vào máu nhưng tiếp tục đi thi và bắt đầu hát lót để kiếm sống với mức catxe vô cùng rẻ. Có những đêm anh chạy xô “điên cuồng” cũng chỉ dược 40.000 đồng cho một chương trình hát… khản cả giọng; chạy xe xuống Thủ Đức hát vào cuối tuần
với 20.000 đồng tiền công. Đó là những điều đáng nhớ trong những ngày tháng đầu tiên đi hát. Nhưng Hưng bảo, khi ấy anh đi hát không phải vì tiền mà chỉ vì ước mơ có một ngày nào đó người ta sẽ công nhận anh là một ca sĩ chứ không phải một kẻ chuyên hát lót ở các quán Bar. Chính những lần đi hát này đã giúp Hưng quen dần với môi trường sân khấu, kinh nghiệm diễn cũng tăng lên. Cuối cùng sự kiên trì của anh đã được đền đáp.
Năm 1998, Đàm Vĩnh Hưng tiếp tục tham gia cuộc thi Tiếng hát truyền hình. Đó là lần thứ 8 Đàm Vĩnh Hưng đăng ký tham gia cuộc thi này. Lần đó, Hưng đã tự nhủ: “Hưng ơi, đây là lần thứ 8 rồi nhé. Thêm 2 lần nữa mà không được là mày phải bỏ cuộc nhé”. Nhưng lần đó, tổ nghiệp đã cảm động trước sự kiên trì không mệt mỏi của Đàm Vĩnh Hưng. Anh đạt giải 4 Tiếng hát truyền hình, sau đó được Đài truyền hình mời tham gia rẩt nhiều chương trình, khán giả biết đến anh nhiều hơn và anh cũng bắt đầu có lượng người hâm mộ riêng. Đàm Vĩnh Hưng nhớ lại: “Những lần biểu diễn trước nhiều khán giả, rồi nhận được những lá thư hâm mộ liên tiếp từ các nơi gửi về, tôi thấy tâm trạng mình cứ lâng lâng, hạnh phúc vì cuối cùng mình cũngđược mọi người công nhận là … ca sĩ”. Đam mê ca hát, nên được mời đi hát ở Bar, ở các quán cà phê hay đi diễn ở tỉnh lẻ làm niềm hạnh phúc lớn với Đàm Vĩnh Hưng, bất chấp việc anh biết mình sẽ phải chia nửa tiền công cho người môi giới, hay sẽ phải chuẩn bị một tá thuốc say xe nếu đi tỉnh. Tình yêu và niềm đam mê ca hát đã khiến Hưng làm được những việc tưởng như vượt ngoài khả năng của chính bản thân mình.
Đến bây giờ Đàm Vĩnh Hưng vẫn nhớ, lần đầu tiên song ca với Mỹ Tâm khi hai người đều chỉ là “ lính mới” trong showbiz Việt. Ngày hôm sau, ảnh chụp anh và Mỹ Tâm đã xuất hiện trên một tờ báo nghệ thuật khá có tiếng. Khi đó, quá xúc động, Hưng đã đi dọc các sạp báo, mua cho bằng hết số báo đó về tặng bạn bè, người thân và …làm kỷ niệm. Sau này, dù có là gương mặt trang bìa trên hàng trăm số báo khác, Đàm Vĩnh Hưng vẫn không bao giờ quên được cảm giác ngọt ngào của cái lần đầu tiên ấy.
Như Quỳnh ATPSOFTWARE- Nguồn ZING.VN